làm em yêu tôi thêm một lần nữa

Truyện Yêu Em Thêm Lần Nữa - Chương 12 với tiêu đề 'Không thể làm khó được' Hiện menu doc truyen. hắn ép cô phải ngước mắt lên nhìn hắn một lần nữa. - Chỉ cảm ơn đại vậy sao? Tim cô càng đập nhanh hơn nữa - Tôi còn có cuộc họp, cô ngoan ngoãn ở lại đây. Tôi giữ im lìm, thử lắng nghe người lạ mặt nói về điều gì nhưng không tài nào hiểu được điều hắn muốn diễn tả. Đành lên tiếng: - Ông nói xong chưa?. Làm ơn chọn bàn khác để ngồi. Hãy để tôi yên tĩnh một mình. Đừng làm phiền tôi vì tôi không hiểu điều ông nói. Chương 7: Tôi mua nó. Khả Như đứng hình một hồi lâu, cô chắc chắn cô không có khả năng đền chiếc hộp quý giá đó rồi. Cho dù có bán lục phủ ngũ tạng của cô cũng mãi chẳng thể đủ. Thanh Vy biết Khả Như không thể đền được, bèn cười kinh thường. - Ha, hôm nay cô Ông trời cho anh thêm một cơ hội quay về bên em, cho anh một cơ hội làm lại cuộc đời. Anh chắc chắn sẽ không bỏ lỡ đâu!!! … Toggle navigation Doc Truyen YÊU EM THÊM LẦN NỮA . Trang Chủ ; Truyện Tranh ; 18+ MỖI NÚT LIKE TRÊN FANPAGE NEGE TEAM LÀ MỘT NGUỒN ĐỘNG LỰC CHO BỌN MÌNH CỐ GẮNG HƠN.Mọi người ơi hãy ủng hộ chúng mình bằng những cmt xinh xinh và những cái like thặc nà đáng yêu của mọi người nhé, để bọn mình Vào Đêm Trăng Xanh, Tôi Lại Yêu Em Thêm Lần Nữa. Khi một tháng có hai lần trăng tròn, ta gọi đó là 'trăng xanh'. Vào tháng Tám ngập tràn ánh trăng xanh ấy, tôi (17 tuổi) trở về nhà bà ở Arashiyama, Kyoto. Đêm trăng xanh đầu tiên, tôi đã gặp một cô gái cầm ô vui đùa ở dòng Chương 31: (H) "Sẽ đau một chút, em không chịu được thì cứ cắn vào anh nhé.". Nói xong anh tách chân cô rộng hơn rồi cầm vật thô to đặt trước cửa hang động chật hẹp của cô, cong eo từ từ thâm nhập từng chút một, ánh mắt dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt cô Đọc trọn bộ Yêu Em Thêm Lần Nữa- Thúy Hường, full truyện Yêu Em Thêm Lần Nữa, truyện Yêu Em Thêm Lần Nữa đã có chương mới nhất Chương 22: Tôi có một đời chồng rồi Chương 45: Em đang làm cái trò gì vậy? Chương 46: Bồi bổ ; Chương 47: Đừng giận nữa mà mecardresour1986. Cô nghe tiếng đóng cửa, đợi một lúc sau mới dám ngó đầu ra nhìn, xác nhận không cô anh cô mới đi ra ngoài, trên người cô bây giờ chỉ khoát mỗi chiếc áo choàng tắm thôi, nhanh chóng chạy lại tủ quần áo lấy một chiếc váy ngủ ra mặc vào. Cô nằm trên giường, đầu liên tục liên tưởng đến hình ảnh vừa nãy, cô đỏ mặt ôm lấy gối lăn qua lăn lại trên giường. "Hạ Kiều Anh mày điên rồi, điên thật rồi." Lăn lộn một lúc cô cũng mệt mỏi thiếp đi. Nữa đêm, anh mở cửa đi vào phòng cô, nhìn cô đang ngủ say trên giường anh lắc đầu, có phải cô đề phòng quá kém không, còn không ra ngoài kiểm trả thử anh đã về chưa mà lăn ra ngủ rồi. Nghĩ rồi anh leo lên giường ôm cô ngủ. Sáng hôm sau anh tỉnh dậy vì bên người tự nhiên nóng rực, mở mắt nhìn sang bên cạnh thì thấy người cô rất đỏ, anh lấy tay sờ lên trán cô, nóng quá, cô bệnh rồi, có lẽ do hôm qua cô tắm quá lâu. Nhanh chóng rời giường lấy điện thoại. "Thư kí Lý, gọi bác sĩ Kiều đến nhà Anh Anh cho tôi." chưa kịp đợi bên kia trả lời anh đã cúp máy. Anh chạy vào nhà tắm lấy cái khăn sạch ngâm nước ấm chườm cho cô. 20' sau Bác sĩ Kiều và Lý Hoành chạy tới, bọn họ là vợ chồng, Kiều Hy là bác sĩ riêng của nhà anh. "Cô ấy không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ rồi, tôi sẽ kê thuốc cho cô ấy." Kiều Hy khám cho cô xong quay lại nói với anh. "Được rồi." "Vậy chúng tôi về trước." "Gửi tài liệu qua máy tính cho tôi, hôm nay tôi sẽ làm việc ở nhà." anh nói với Lý Hoành "Vâng." hai người cùng nhau rời đi. Anh kéo chăn đắp lên người cô rồi xuống bếp nấu cháo cho cô. Đến trưa cô mới tỉnh dậy, mở mắt ra liềm thấy anh đang ngồi làm việc bên bàn trang điểm của cô. Vừa nhìn được một lát thì anh quay lại. "Em tỉnh lại rồi sao, có thấy khó chịu ở đâu không?" anh sốt sắn chạy lại hỏi cô. " Tôi không sao." giọng cô hơn khàn vì bệnh. "Đỡ sốt rồi này." anh đưa tay sờ trán cô. Anh đỡ cô ngồi dựa lưng vào thành giường rồi rót cho cô một ly nước ấm, nhẹ nhàng giúp cô uống từng ngụm một. "Em đợi một lát, anh đi hâm cháo cho em." Cô nhìn theo bóng lưng của anh, lòng muôn vàn suy nghĩ rối bời. Anh quay lại với tô cháo nóng hổi bốc khói nghi ngút và một túi thuốc. Anh múc cháo đưa lên miệng thổi rồi đưa đến trước miệng cô nhưng cô không mở miệng. "Aaa nào, em phải ăn để còn uống thuốc." anh nhẹ giọng dụ dỗ. "Ngoan, công ty em không phải còn rất nhiều việc cần em xử lí sao?" lần mày cô đã nghe lời anh, từ từ mở miệng ăn cháo. Anh cứ vừa thổi vừa đút cô đến hết tô cháo. Cô ăn xong anh lấy thuốc cho cô uống rồi đỡ cô nằm xuống giường. "Em nghỉ ngơi đi cho mau khoẻ." anh đặt lên trán cô một nụ hôn. "Reng reng reng" Anh cầm điện thoại đi ra ngoài. "Con nghe." "Con có việc bận rồi, không về ăn cơm đâu." "Con cúp máy đây." Anh quay lại phòng cô, thấy cô đã ngủ anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, yêu chiều vuốt tóc cô. Cô ngủ tới tối mới dậy, người đã đỡ mệt hơn, cô bước xuống giường đi ra ngoài. Anh nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại nhìn. "Được rồi, lát nói." anh đang bàn công việc với Lý Hoành. "Sao em không nằm trong đó nghỉ ngơi, chạy ra đây làm gì." anh đi lại đỡ cô qua sofa ngồi. "Tôi khát nước." lúc nãy không thấy anh cô còn tưởng anh về rồi, cô còn cảm thấy hụt hẫng nữa. "Anh lấy giúp em." anh đứng lên đi vào bếp lấy nước cho cô. Anh trở ra đưa ly nước đến bên miệng cô. "Tôi tự uống được." cô lấy ly nước từ tay anh. Đợi cô uống xong anh cầm lấy cái lý rỗng cất đi. "Em đói chưa." "Tôi khoẻ rồi, có thể tự lo được, anh mau về lo chuyện công ty đi." " Chuyện công ty cũng không quan trọng bằng em được." Anh nói tim cô đập thình thịch, ngaii ngùng cuối mặt xuống. "Anh mới nấu cháo bí đỏ thịt bằm, anh đi lấy cho em nhé." anh lần nữa đứng lên đi vào bếp. Cô phải làm sao đây, anh cứ như vậy sẽ lại làm cô lún sâu vào anh, nhưng cô sợ mói thứ bây giờ chỉ như một giấc mơ, khi cô tỉnh lại sẽ tan biến không còn gì cả Anh đem cháo lại, từng muống từng muỗng đút cô, cô có đòi tự ăn anh cũng không chịu, anh định coi cô là con nít sao? "Tôi muốn tắm." người cô đầy mồ hôi rít rịt làm cô vô cùng khó chịu. "Không được, em còn đang bệnh." anh quả quyết phản đối. "Nhưng người tôi rất khó chịu." "Anh làm gì vậy." anh nghe cô nói liền ôm cô trở về phòng. Anh vào phòng tắm pha một chậu nước ấm cầm theo khăn đi ra ngoài. "Anh giúp em lau người." anh đặt chậu nước lên bàn, ngồi xuống cạnh cô. "Không...không cần đâu, tôi tự làm được." cô đưa tay giữ chặt váy ngủ trên người. "Ngoan, trên người em có chổ nào tôi chưa thấy chứ." cô nghe anh nói vậy mặt đỏ đến tận mang tai. "Để tôi tự làm." cô lí nhí nói. "Được rồi." anh cũng không dám ép cô quá sợ cô giận. Nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài. Cô bệnh 2 ngày, 2 ngày này anh luôn bên cạnh chăm sóc cho cô. Cô không quá để tâm đến hoa mà anh tặng, tranh thủ làm cho xong công việc dang dở. 7h tối cô tan làm, lấy xe chạy về Hạ gia, cô vẫn chưa biết giải thích với ba mẹ chuyện hôm qua thế nào. Về đến nhà cô cất xe, vào nhà thì thấy ba mẹ cô đang xem tivi ở phòng khách. "Ba mẹ." cô tháo giày rồi đi vào chào ba mẹ mình. "Con về rồi à, mau vào đây, ba mẹ muốn nói chuyện với con." bà Hạ thấy cô về thì nhanh chóng gọi cô lại. "Con với Tống Thiếu Quân là như thế nào?" cô vừa ngồi xuống lền bị truy hỏi. "Mẹ, con và anh ta không có gì, chỉ là đối tác làm ăn thôi." cô bất đắc dĩ giải thích. "Thật không, con không có ý định quay lại với cậu ta chứ?" mẹ cô nghi ngờ hỏi, mẹ cô thật không thích người con rể này nha, lúc trước cô lấy anh đã chịu nhiều ủy khuất rồi, một đám cưới đàng hoàng cũng không có, người làm mẹ như cô sao không đau lòng cho được. "Không có đâu mẹ." cô khẳng định trả lời. "Vậy tốt, con đã 27 tuổi rồi, mẹ đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt rồi, là trưa mai. Cậu ấy tênTrương Hưng, con trai của TGĐ Trương Thị, là đối tác làm ăn lâu năm của nhà ta, mẹ đã gặp qua cậu ấy rồi, phong độ lịch sự lại rất đẹp trai." Trương Hưng? Không phải anh ta chứ? "Mẹ à, con mới về nước thôi mà." cô kì kèo. "Con vẫn con thích Tống Thiếu quân?" "Con không có mà." "Vậy là được rồi, không nói nhiều, ngày mai đi xem mắt cho mẹ." mẹ cô không cho cô thêm cơ hội từ chối nào cả, chém đinh chặt sắt nói. "Con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm." Cô hết cách, cầm túi sách lên phòng tắm rửa. Ăn tối xong cô lên phòng, lăn qua lăn lại trên giường, cô không dám chống lại mẫu hậu đại nhân đâu nha, xem mắt thì xem mắt, cũng đâu phải lấy luôn đâu, nghĩ thông suốt cô tắt đèn chìm vào giấc ngủ. Anh bên này cũng bị phụ huynh gọi về, vừa vào nhà đã thấy mẹ anh thấp tha thấp thỏng đi qua đi lại trong phòng khách. Tâm trạng bà giờ đang rối bời, bà rất thích Kiều Anh nhưng Hạ Linh phải làm sao đây, con bé từng cứu bà một mạng, cũng rất yêu con trai bà, bà còn đã hứa để con bé gả cho Thiếu Quân, giờ Thiếu Quân và Kiều Anh quay lại với nhau bà biết đối mặt với nó thế nào đây. Vừa thấy anh, còn chưa để anh đi vào nhà bà đã nhanh chóng chạy lại kéo tay anh vội vàng. "Con và Kiều Anh là thế nào?" "Con đang theo đuổi cô ấy." anh mỉm cười trả lời bà. "Nhưng........" nhìn gương mặt vui vẻ của anh bà không biết phải nói thêm gì nữa. "Mẹ, người con yêu là Kiều Anh, còn Vũ Hạ Linh, con đã làm hết mức để trả ơn của cô ta rồi, mẹ đừng lo lắng quá làm gì." Nói xong anh đi vào nhà, lên phòng tắm rửa. Bà thấy anh kiên quyết vậy cũng đành bỏ qua, không thể gượng ép tình cảm của con được, bà không muốn đi vào vết xe đổ trước kia để rồi lại làm khổ con gái người ta. Tối đến, anh nằm trằn trọc trên giường không thể nào ngủ được, anh nhớ cô, nhớ mùi hương của cô, nhớ cơ thể mềm mại bị anh ôm vào lòng, nhớ đôi môi hồng nhuận chúm chím bị anh giày vò đến xưng đỏ, đúng là tự đem đá đập chân mình mà, giờ thì hay rồi còn không thể ngủ được. Cũng may cho anh hôm sau là chủ nhật, không cần phải đến công ty chứ để nhân viên thấy đôi mắt gấu trúc đen nhẻm của anh thì còn gì là oai phong của TGĐ nữa. Thứ 2 đi làm cô lại nhận được một bó hoa kèm lời chúc từ anh, thứ 3 rồi thứ 4, văn phòng của cô sắp hết chổ chứa rồi. Thứ 5, cả buổi sáng không nhận được hoa cô nghĩ anh bỏ cuộc rồi, còn đang cảm thấy nhẹ nhõm thì buổi chiều hôm đó, hoa tới rồi, thiệp tới rồi, ngay cả người cũng tới rồi. Cô bất lực nhìn con gấu koala nào đó bám chặt trên ghế sofa của cô, đôi mắt ủy khuất to tròn lộ ra khỏi lưng ghế đang chăm chăm nhìn cô, anh đã nhìn cô hơn 1 tiếng rồi, khi nào anh mới chịu về "Rốt cuộc thì anh muốn gì đây?" cô tức giận hỏi, anh nói muốn đến xem tiến độ thiết kế của cô, cô cũng nói rất rõ là bản thiết kế và trang phục của anh cô để ở nhà, hợp đồng đó kí riêng với cô nên cô để nó ở nhà, nếu anh muốn coi thì mai cô sẽ đem cho anh coi. Anh nghe vậy cũng không chịu về, chui lên ghế sofa của cô làm tổ. Thấy cô tức giận anh lon ton chạy lại nắm ống tay áo của cô lắc lắc, đầu còn dụi vào vai "Người ta nhớ em mà." cô nghe anh nói, da gà, da vịt rớt đầy đất. "Anh mau cút về Tống Thị cho tôi, anh mà còn ở đây làm tôi phân tâm có tin ngày mai tôi dán bản cấm anh vào công ty tôi không?" cô tức giận mắng. Anh thấy cô giận thật thì vội vàng buông tay dùng ánh mắt cún con nhìn cô. Cô vẫn không sao động hất cằm ra cửa. Thấy cô kiên quyết anh đành lủi thủi bước ra cửa, vừa đi vừa quay lại nhìn cô mếu máo. Cô mặc kệ anh, cuối mặt xuống làm việc, anh vừa ra tới ngoài cửa, khuôn mặt liền lấy lại biểu cảm lạnh băng mọi ngày, không ai được nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của anh ngoài vợ anh đâu, đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng mà. Cô ở trong phòng nhớ lại biểu cảm lúc nãy của anh thì bật cười thích "Anh Anh, anh say rồi, pha giúp anh ly trà giải rượu được không?" anh đưa cô về nhà xong thì mè nheo đòi vô nhà cô cho bằng được. Cô mặc kệ anh đi vào nhà đóng cửa, một bàn tay của anh chen vào, anh đẩy cửa rồi nhẹ nhàng chen cả người vào nhà cô, anh đưa tay đóng cửa lại. "Nhìn anh vậy có chỗ nào giống đang say chứ." cô trợn mắt nhìn hành động nước chảy mây trôi của anh. "Anh say thật mà." anh lại bắt đầu dở trò, ngã người dựa vào cô, đầu còn dụi dụi vào vai cô. Cô bất lực đỡ anh lại sofa. "Ngồi đây đợi." Cô đi về phòng thay một bộ đồ ngủ thoải mái rồi đi vào bếp pha trà cho anh. . ========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào2. Chiều Hư3. Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa4. Nghiệt Duyên Cô Dâu Nuôi Từ Bé!=====================================Từ lúc nào anh đã đứng sau lưng cô, đôi tay vòng qua ôm lấy eo cô, anh hít lấy hít để mùi hương trên người cô. "Anh Anh, anh yêu em." anh phà hơi nóng vào vành tai cô làm nó đỏ lựng cả lên. Anh xoay người cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng, cô vẫn còn bất ngờ trước câu nói của Anh thấy cô không phản kháng thì càng bạo gan hơn, nụ hôn dần trở nên nồng nhiệt, anh đưa chiếc lưỡi to lớn tách ra đôi môi anh đào của cô, lướt qua hàm răng trắng tinh của cô, anh cắn nhẹ môi cô làm cô đau mà kêu lên. "A..." cô vừa mở miệng, chiếc lưỡi to lơn mang theo hương vị nồng nàn của rượu vang liền chen vào cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn của của cô, cuốn đi hết ngọt ngào của cô. Cô bị anh cuốn theo, cứ vậy mà đáp lại anh. Thấy cô đáp lại đầu anh gần như nổ tung, anh ôm cô đặt lên bàn ăn bên cạnh, một bàn tay mạnh mẽ giữ gáy cô làm nụ hôn càng sâu hơn, một tay anh đưa ra sau lưng cô tháo ra khuy cài của chiếc áo lót rồi xoa nắn 2 con thỏ to lớn trắng nõn mềm mại trước ngực cô. Hôn đủ, anh buông môi có chút xưng của cô ra, cởi đi áo ngủ cùng áo lót vướn víu trên người cô, anh quàng hai chân cô qua thắt lưng mình đè cô nằm xuống bàn. Anh hôn lên từng tất da tất thịt trên người cô, để lại dấu vết đánh dấu chủ quyền ở khắp mọi nơi anh đi tới "Ưmmm...." cô bật ra tiếng rên khe khẽ khi một bàn tay anh nắn bóp một bên thỏ, bên còn lại bị anh ngậm vào miệng không ngừng **** ***. Anh nghe được tiếng rên của cô càng trở nên phấn khích không ngừng dùng thêm sức **** *** đến khi nó bị nước miếng của anh làm cho ướt sũng, viên ngọc hồng hào phía trên dựng đứng cả lên. Anh đổi bên tiếp tục thưởng thức bên còn lại. "Ưmm....ưm...ha...." "Chậc...chậc..." cả căn bếp tràn ngập tiếng rên kiều mị cùng tiếng **** *** của anh. Anh đỡ cô lên ôm cô đi về phòng ngủ. Đặt cô lên chiếc giường mềm mại, anh đưa tay cởi bỏ áo sơ mi của mình xong lại cuối xuống hôn lên môi cô, cả người cô đỏ ửng vì khoái cảm Anh kéo quần cô xuống, nhìn chiếc quần lót chữ T che đi vùng thần bí của cô anh không ngần ngại đưa tay kéo nó xuống. Anh mở rộng chân cô ra hai bên, nhìn chằm chằm vào đoá hoa hồng xinh đẹp lấp ló sau lớp lông mềm mại của cô. "Bé con, em ướt rồi." anh vui vẻ nhìn chất dịch sáng bóng phủ đầy từng cánh hoa đỏ e ấp. "Đừng...nhìn." cô xấu hổ lấy tay che mặt. "Rất đẹp." nói xong anh liền cuối xuống hôn lấy Anh nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào người cô, đoá hoa mẫn cảm cảm nhận được dị vật tiến vào liền siết chặt đẩy anh ra. "Ưm...aaa....a...." miệng cô không ngừng rên rỉ. Bên trong cô vừa mềm mại lại ấm áp làm anh như phát điên, anh rút tay ra rồi lại nhẹ nhàng đưa vào đến khi cô thích nghi dần, anh cho thêm một ngón tay vào trong cô chọc rút, mật dịch càng tràn ra nhiều hơn. Anh rút tay ra, cuối người xuống dùng miệng hút hết nhưng thứ vừa chảy ra của cô. "Aaaaa...không, anh mau...mau dừng......lại, dưới đó bẩn...bẩn." cô khó khăn nói hết câu. Anh mặc kệ, 2 tay giữ chặt mông cô, môi lưỡi không ngừng hôn liếm lấy nó. "Thiếu...Thiếu Quân, đừng mà, Áaaa." anh đưa lưỡi vào bên trong nơi chật hẹp của cô, chọc ra rút vào làm cô không thể nói tiếp. "Áaaaaaaa..." bụng cô co thắt, hoa môi run rẩy phun ra dòng mật dịch làm ướt cả cằm anh, anh nhanh chóng dùng lưỡi chặn lại, hút hết nó vài miệng. "Anh Anh, của em thật ngọt, thật thơm." cô nằm sụi lơ sau cơn cao trào. "Reng Reng Reng." Anh đang cởi thắt lưng thì tiếng chuông điện thoại trong túi quần anh vang lên. "Anh mau nghe điện thoại đi." tiếng chuông đó cũng kéo theo một phần nào lí trí của cô trở lại. Cô đẩy anh ra, lấy mền quấn quanh người, lê đôi chân run rẩy đi vào nhà tắm. Anh bực mình vò đầu tóc đến rối xù, tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, anh lấy điện thoại ra thấy người gọi là mẹ anh anh đành hít sâu một hơi rồi nghe máy. "Con nghe." "Được, mai con sẽ về." mẹ anh gọi anh mai về nhà ăn cơm. "Tạm biệt, mẹ ngủ ngon." Anh tắt máy nằm vật ra giường chờ cô. Gần 1 tiếng sau vẫn chưa thấy cô ra anh lo lắng chạy lại gõ cửa. "Anh Anh, em không sao chứ?" "Tôi không sao, anh về trước đi." Thấy cô trả lời anh mới an tâm, chắc cô ngại nên mới trốn trong đó. Haizzz "Được rồi, anh về trước, em mau ra đây đi, buổi tối tắm lâu không tốt." nói xong anh nhặt áo sơmi trên đất mặc vào mở cửa đi ra ngoài. Cô không quá để tâm đến hoa mà anh tặng, tranh thủ làm cho xong công việc dang tối cô tan làm, lấy xe chạy về Hạ gia, cô vẫn chưa biết giải thích với ba mẹ chuyện hôm qua thế đến nhà cô cất xe, vào nhà thì thấy ba mẹ cô đang xem tivi ở phòng khách.“Ba mẹ.” cô tháo giày rồi đi vào chào ba mẹ mình.“Con về rồi à, mau vào đây, ba mẹ muốn nói chuyện với con.” bà Hạ thấy cô về thì nhanh chóng gọi cô lại.“Con với Tống Thiếu Quân là như thế nào?” cô vừa ngồi xuống lền bị truy hỏi.“Mẹ, con và anh ta không có gì, chỉ là đối tác làm ăn thôi.” cô bất đắc dĩ giải thích.“Thật không, con không có ý định quay lại với cậu ta chứ?” mẹ cô nghi ngờ hỏi, mẹ cô thật không thích người con rể này nha, lúc trước cô lấy anh đã chịu nhiều ủy khuất rồi, một đám cưới đàng hoàng cũng không có, người làm mẹ như cô sao không đau lòng cho được.“Không có đâu mẹ.” cô khẳng định trả lời.“Vậy tốt, con đã 27 tuổi rồi, mẹ đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt rồi, là trưa mai. Cậu ấy tênTrương Hưng, con trai của TGĐ Trương Thị, là đối tác làm ăn lâu năm của nhà ta, mẹ đã gặp qua cậu ấy rồi, phong độ lịch sự lại rất đẹp trai.”Trương Hưng? Không phải anh ta chứ?“Mẹ à, con mới về nước thôi mà.” cô kì kèo.“Con vẫn con thích Tống Thiếu quân?”“Con không có mà.”“Vậy là được rồi, không nói nhiều, ngày mai đi xem mắt cho mẹ.” mẹ cô không cho cô thêm cơ hội từ chối nào cả, chém đinh chặt sắt nói.“Con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.”Cô hết cách, cầm túi sách lên phòng tắm tối xong cô lên phòng, lăn qua lăn lại trên giường, cô không dám chống lại mẫu hậu đại nhân đâu nha, xem mắt thì xem mắt, cũng đâu phải lấy luôn đâu, nghĩ thông suốt cô tắt đèn chìm vào giấc bên này cũng bị phụ huynh gọi về, vừa vào nhà đã thấy mẹ anh thấp tha thấp thỏng đi qua đi lại trong phòng trạng bà giờ đang rối bời, bà rất thích Kiều Anh nhưng Hạ Linh phải làm sao đây, con bé từng cứu bà một mạng, cũng rất yêu con trai bà, bà còn đã hứa để con bé gả cho Thiếu Quân, giờ Thiếu Quân và Kiều Anh quay lại với nhau bà biết đối mặt với nó thế nào thấy anh, còn chưa để anh đi vào nhà bà đã nhanh chóng chạy lại kéo tay anh vội vàng.“Con và Kiều Anh là thế nào?”“Con đang theo đuổi cô ấy.” anh mỉm cười trả lời bà.“Nhưng…” nhìn gương mặt vui vẻ của anh bà không biết phải nói thêm gì nữa.“Mẹ, người con yêu là Kiều Anh, còn Vũ Hạ Linh, con đã làm hết mức để trả ơn của cô ta rồi, mẹ đừng lo lắng quá làm gì.” Nói xong anh đi vào nhà, lên phòng tắm thấy anh kiên quyết vậy cũng đành bỏ qua, không thể gượng ép tình cảm của con được, bà không muốn đi vào vết xe đổ trước kia để rồi lại làm khổ con gái người đến, anh nằm trằn trọc trên giường không thể nào ngủ được, anh nhớ cô, nhớ mùi hương của cô, nhớ cơ thể mềm mại bị anh ôm vào lòng, nhớ đôi môi hồng nhuận chúm chím bị anh giày vò đến xưng đỏ, đúng là tự đem đá đập chân mình mà, giờ thì hay rồi còn không thể ngủ may cho anh hôm sau là chủ nhật, không cần phải đến công ty chứ để nhân viên thấy đôi mắt gấu trúc đen nhẻm của anh thì còn gì là oai phong của TGĐ 2 đi làm cô lại nhận được một bó hoa kèm lời chúc từ anh, thứ 3 rồi thứ 4, văn phòng của cô sắp hết chổ chứa rồi. Thứ 5, cả buổi sáng không nhận được hoa cô nghĩ anh bỏ cuộc rồi, còn đang cảm thấy nhẹ nhõm thì buổi chiều hôm đó, hoa tới rồi, thiệp tới rồi, ngay cả người cũng tới bất lực nhìn con gấu koala nào đó bám chặt trên ghế sofa của cô, đôi mắt ủy khuất to tròn lộ ra khỏi lưng ghế đang chăm chăm nhìn cô, anh đã nhìn cô hơn 1 tiếng rồi, khi nào anh mới chịu về đây.“Rốt cuộc thì anh muốn gì đây?” cô tức giận hỏi, anh nói muốn đến xem tiến độ thiết kế của cô, cô cũng nói rất rõ là bản thiết kế và trang phục của anh cô để ở nhà, hợp đồng đó kí riêng với cô nên cô để nó ở nhà, nếu anh muốn coi thì mai cô sẽ đem cho anh coi. Anh nghe vậy cũng không chịu về, chui lên ghế sofa của cô làm cô tức giận anh lon ton chạy lại nắm ống tay áo của cô lắc lắc, đầu còn dụi vào vai cô.“Người ta nhớ em mà.” cô nghe anh nói, da gà, da vịt rớt đầy đất.“Anh mau cút về Tống Thị cho tôi, anh mà còn ở đây làm tôi phân tâm có tin ngày mai tôi dán bản cấm anh vào công ty tôi không?” cô tức giận thấy cô giận thật thì vội vàng buông tay dùng ánh mắt cún con nhìn vẫn không sao động hất cằm ra cô kiên quyết anh đành lủi thủi bước ra cửa, vừa đi vừa quay lại nhìn cô mếu mặc kệ anh, cuối mặt xuống làm việc, anh vừa ra tới ngoài cửa, khuôn mặt liền lấy lại biểu cảm lạnh băng mọi ngày, không ai được nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của anh ngoài vợ anh đâu, đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng ở trong phòng nhớ lại biểu cảm lúc nãy của anh thì bật cười thích thú. Cô vừa đến công ty được một lát thì Đỗ Tư Kì đến thăm, anh ấy đã qua đây được mấy ngày rồi, hôm qua nghe Tiểu Hoa nói cô qua đây liền chạy đến tìm cô."Ting" cô đang nói chuyện cùng Tử Kì thì nhận được tin ra xem, trong màn hình điện thoại là hình ảnh anh và một người con gái đang ôm ấp thắm thiết trước cửa phòng khách rất tin tưởng anh, rất tin vào tình yêu của họ, nhưng nhìn thấy hình ảnh như vậy có người con gái nào không lo lắng cơ đang định gọi cho anh thì anh gọi tới, cô vui vẻ nghe máy, chờ đợi cô không phải giọng nói yêu thương chiều chuộng mà là giọng nói lạnh băng cùng những lời nói làm tim cô chảy máu. Chưa đợi cô phản ứng anh đã cúp máy, cô vội vàng gọi lại cho anh thì chỉ nhận được những tiếng "Tút tút" máy hàng nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má trắng mịn, con người mạnh mẽ lại một lần nữa trở nên yếu còn vài ngày nữa là ngày họ nắm tay nhau cùng vào lễ đường rồi, sao mọi chuyện lại thành như vây.Chỉ còn vài ngày nữa là ngày họ nắm tay nhau cùng vào lễ đường rồi, sao mọi chuyện lại thành như Kì thấy cô khóc không biết làm sao đành ôm lấy cô vỗ về."Tiểu Anh, nếu buồn thì em hay khóc thật lớn, khóc xong mọi thưa sẽ ổn thôi."Cô được dỗ dành liền vùi đầu vào vòng tay của Tư Kì khóc gian hạnh phúc bên cạnh anh giống như một thước phim quay chậm chạy trong đầu cô rồi vỡ tan với những câu nói cay nghiệt lúc nãy của khóc rất lâu, cộng thêm mấy ngày nay làm việc quá sức nên cô nhanh chóng thiếp cô tỉnh lại đã là chiều tối, Tư Kì từ lúc cô thiếp đi đến giờ vẫn ngồi bên cạnh trông chừng cô."Tỉnh rồi sao, ngồi dậy ăn ít cháo đi em." Tư Kì ân cần đỡ cô dậy rồi cầm lấy hộp cháo trên bàn lên mở ra, hộp cháo vẫn còn bốc hơi nghi ngút." Để em tự ăn được rồi." Tư Kì cầm muỗng định đút cháo cho cô liền bị cô ngượng ngùng dành ăn hết hộp cháo liền quay lại vùi đầu vào đống công việc gian dở, dù cho Tư Kì có khuyên thế nào cô cũng chẳng chịu nghe, anh ấy đành bất lực ở bên cạnh hỗ trợ cô. Cô ăn hết hộp cháo liền quay lại vùi đầu vào đống công việc gian dở, dù cho Tư Kì có khuyên thế nào cô cũng chẳng chịu nghe, anh ấy đành bất lực ở bên cạnh hỗ trợ đã quyết định sẽ ở lại Paris một thời gian, dùng công việc chồng chất để quên đi tổn thương mà anh mang bên này cũng chẳng vui vẻ gì, cả ngày cứ bị Vũ Hạ Linh bám lấy không buông, trong lòng nhớ cô da diết nhưng chẳng làm được gì. Đám thuộc hạ thì vẫn chưa tìm được tung tích của mẹ anh, ngày cưới gần kề, tính tình của anh cũng càng trở nên nóng gian nhanh chóng trôi qua, hôm nay là ngày anh và cô ta kết hôn. Hôn lễ linh đình, cô dâu đáng lẽ phải là đứng trong lễ đường, khuôn mặt lạnh tanh không có chút vui vẻ nào khi được làm chú ta cười tít mắt đang được ba mình dắt vào trong lễ đường." Tiểu Quân, ba giao con gái ba cho con." Vũ Bằng nhìn anh với ánh mắt đầy gian sảo, ông ta đưa tay Vũ Hạ Linh cho anh, một cái liếc mắt anh cũng không thèm nhìn, tay hai cha con họ cứ lơ lững giữa không trung."Đến giờ làm lễ rồi." thấy không khí có phần khó xử nên Cha xứ đành lên tiếng hoà ta bực mình, hậm hực tự đi đến đứng bên cạnh xứ bắt đầu bài diễn thuyết của mình, anh vẫn lạnh nhạt đứng đó."Có ai phản đối cuộc hôn nhân này diễn ra hay không?" Cha xứ hướng xuống khán đài gian xung quanh im lặng không một tiếng động."Kétttt." ông cuối xuống, đang định đọc phần tiếp theo thì cánh cửa lễ đường mở ra."Tôi phản đối.""Mẹ." anh nhìn thấy người vừa bước vào liền nhanh chóng đi đến cạnh ôm chầm lấy bà, sau lưng bà là cả một đoàn vệ sĩ hộ tống. "Mẹ không sao chứ?" anh buông mẹ mình ra, đôi tay giữ chặt vai."Mẹ rất khoẻ."Ba anh cũng nhanh chóng đi đến ôm vợ vào anh buông ba anh ra, từng bước đi về phía Vũ Hạ Linh, anh cũng đi theo phía sau."Không, làm sao anh có thể tìm được bà ta chứ?" cô ta nhìn thấy bà thì cực kì ngạc nhiên cùng sợ hãi."Chát." bà tặng cho cô ta một cái tát vang dội làm cô ta té xuống sàn."Tôi hết lòng tin tưởng cô, coi cô như con gái mà đối đãi, vậy mà cô nỡ đối xử với tôi như vậy sao?" bà tức giận chỉ tay vào mặt cô ta."Bác gái, bác tha cho cháu đi, chỉ là cháu quá yêu anh Quân nên mới làm vậy thôi." cô ta bò lại ôm lấy chân bà liền bị bà đạp ra."Trò chơi kết thúc được rồi chứ?" anh khinh bỉ nhìn cô ta."Bắt cô ta lại.""Đoàng." anh vừa cất lời thì tiếng súng từ đâu nổ ra, mọi người bắt đầu hoảng loạn chạy trốn."Đoàng." anh vừa cất lời thì tiếng súng từ đâu nổ ra, mọi người bắt đầu hoảng loạn chạy ẩu đả diễn ra hơn 15', khi mọi thứ im ắng xuống thì làm gì còn bóng dáng Vũ Hạ Linh nữa chứ."Khốn kiếp, vậy mà có người dám cứu cô ta ." anh nắm chặt tay tức Hạ Linh cô ta là một quả bom nổ chậm, không sớm triệt tiêu thì không biết cô ta còn làm hại ai bên cạnh anh nữa.